Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Luận gương tuệ giáo -- 1 ( rất hay )( Tu đến khi vọng tưởng lặng hết thì hoảng hốt sao bây giờ mình đâu mất rồi ......)





__ Gương bị bụi phủ kính làm sao có ánh sáng.

__Vọng tưởng lặng hết thì hoảng hốt sao bây giờ mình đâu mất rồi,không còn tâm tri giác nữa .Khi Vọng yên thì thấy rõ Vọng yên thì là trí tuệ thấy.

__ Thấy ,biết không chạy theo thì được an.

__Vọng không còn nữa thì Tuệ chạy đi đâu ?Thì Tuệ biết Vọng đang yên.....

__Tâm chưa được định mà muốn cầu Tuệ ví như sóng gió chưa dừng mà mong thấy bóng mặt trăng.......

__Tâm chưa định mà trí tuệ sanh thì không bao giờ có .....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét